Tôi nhớ rất rõ khi còn nhỏ, tôi thường mơ ước về cuộc sống của một người lớn. Tự do, độc lập, không còn sự giám sát khắt khe từ bố mẹ. Tôi luôn trăn trở về việc được đi học xa, khám phá thế giới, và làm mọi thứ theo cách riêng của mình. Cuộc sống hạnh phúc và tự do ấy, tưởng chừng như một giấc mơ xa vời, chỉ cần bước chân vào đại học.
Nhưng rồi khi tôi thực sự trở thành một tân sinh viên, tôi mới hiểu lời khuyên của bố mẹ có ý nghĩa thế nào: “Rời xa gia đình là bão tố.”
Lúc nhận kết quả thi đại học và biết mình đã đỗ vào trường đại học mình ao ước, tôi rất hạnh phúc. Được sống một mình ở thành phố lớn, khám phá mọi thứ, không ai can thiệp, đó là ước mơ của tôi. Lúc bước chân vào thành phố lớn, tôi thấy mình như hoa nở rộ. Tôi háo hức bởi sự độc lập và tự do, không còn ai giám đốc. Cuộc sống tự lập bắt đầu, không còn sự can thiệp của người thân, tôi tự do làm mọi thứ theo ý mình.
Nhưng đời không dễ dàng như tôi đã tưởng tượng.
Chỉ sau một tuần sống một mình và tự quản lý cuộc sống tại phòng trọ, tôi đã trải qua những cú sốc nhẹ. Bếp nấu ăn bị hỏng, quần áo mất tích và mọi vấn đề bất ngờ nảy sinh, những việc trước đây ở nhà dường như đơn giản như một trò đùa lại trở nên phức tạp.
Việc tự nấu ăn không chỉ mệt mỏi mà còn tốn kém, và đôi khi tôi đã phải ghé quán ăn và mua ít cơm để xoa dịu sự nhớ nhà. Những bữa ăn đó làm tôi nhớ những món ăn ngon mà mẹ đã nấu.
Buổi tối, đặc biệt khi ở một mình, sự cô đơn và lo lắng thường gia tăng. Tôi muốn gọi về cho bố mẹ để tâm sự, nhưng sợ họ lo lắng nên tôi chẳng dám gọi. Đôi khi, một số bạn sinh viên mới còn quyết định về quê mỗi cuối tuần để ở nhà và giảm bớt cảm giác cô đơn, mặc cho sự cực kỳ mất mát về thời gian và tiền bạc.
Cuộc sống xa nhà cũng đòi hỏi tôi phải thay đổi nhiều thói quen. Mỗi khi tôi gặp người lạ, câu hỏi đầu tiên luôn là “Quê mày ở đâu?”. Tôi cảm thấy nghi ngờ và không mấy tin tưởng vào người mới gặp, không phải vì tôi đa nghi mà bởi lần đầu tiên xa nhà, tôi sợ mình sẽ gặp rắc rối mà không biết phải làm sao.
Chuyển đến một thành phố mới, một môi trường mới, mặc dù chúng tôi cùng đất nước nhưng lại lạ về cách sống, văn hóa và đôi khi thậm chí cảm thấy lạc lõng. Những thách thức và sự thay đổi này làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi và áp lực.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng mọi thứ không phải lúc nào cũng như tôi đã tưởng. Thời gian và kinh nghiệm giúp tôi thích nghi và hòa nhập vào cuộc sống xa nhà hơn. Tôi gặp thêm nhiều bạn mới, có cơ hội học hỏi và thấy cuộc sống mở ra trước mắt. Cuộc sống mới luôn đem lại cơ hội mới, và chúng tôi phải luôn sẵn sàng khám phá.
Cuộc sống xa nhà có thể khó khăn và thách thức, nhưng nó cũng là cơ hội để tôi phát triển, thay đổi và trưởng thành. Tôi hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nó đầy ý nghĩa và đầy tiềm năng. Vậy nên, với tất cả những thách thức và khó khăn, tôi sẵn sàng tiếp tục hành trình này và học hỏi từ những kinh nghiệm mới.