Một buổi chiều tĩnh lặng ở Lạng Sơn, nơi những cánh đồng xanh mướt nở hoa dưới bức trời cao xanh thăm thẳm. Những con đường quê rợp bóng cây, nhẹ nhàng hòa với tiếng ve râm ran. Trong thế giới nông thôn yên bình này, tôi đối mặt với một áp lực học tập vô cùng nặng nề.
Ở tuổi 18, khi tôi nên đang tràn đầy năng lượng và đam mê, tôi phải đối mặt với áp lực học tập từ cha mẹ. Họ quá quan trọng điểm số của tôi, thậm chí hơn cả tâm lý và sức khỏe của con. Mỗi ngày, tôi bắt đầu học từ 7 giờ sáng và không kết thúc cho đến khuya tối, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Cha mẹ luôn hỏi tôi về điểm số, về các bài kiểm tra, và thậm chí là những cuộc tranh luận về việc tôi có đủ tốt để đạt được những điểm cao như họ mong muốn hay không. Nếu tôi không đạt được điểm số mong muốn, họ sẽ mắng nhiếc tôi, đôi khi cả những lời nói đầy cay đắng và ác cảm.
Họ còn nghi ngờ rằng điện thoại di động là nguyên nhân gây ảnh hưởng đến việc học tập của tôi. Đôi khi, họ cắt điện thoại của tôi, khiến tôi cảm thấy cô đơn và tách biệt khỏi bạn bè. Những lúc đó, tôi không thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn bè hay thậm chí là tìm hiểu về cách quản lý áp lực.
Tôi không phải là một người hoàn hảo và đã từng trải qua những khoảnh khắc thất bại. Nhưng áp lực học tập và sự kỳ thị của cha mẹ khiến tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi thường bị khó thở, mệt mỏi và đôi khi tôi không thể kiềm nén nước mắt của mình.
Những đêm đó, tôi chỉ biết khóc thầm trong bóng tối, cảm thấy cô đơn và đánh mất niềm tin vào bản thân. Sự tự làm đau bản thân trở thành một cách để giảm bớt cảm giác áp lực. Tôi biết rằng đó không phải là cách đúng để giải quyết vấn đề, nhưng tôi cảm thấy mình bị kẹt trong một vòng xoáy khó thoát.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để nhắc nhở mọi người rằng áp lực học tập không phải lúc nào cũng là điều tốt. Cha mẹ nên quan tâm đến tâm lý và sức khỏe của con cái, không chỉ là điểm số. Chúng ta cần cùng nhau xây dựng một môi trường học tập lành mạnh, đầy đủ tình thương và sự hiểu biết.