Cuộc sống có thể đôi khi trở nên đầy áp lực, và tôi, một cậu thanh niên 20 tuổi từ Hà Nội, đã phải đối mặt với những thách thức đáng sợ từ gia đình và xã hội.
Tôi là người con của một gia đình mà gia đình luôn đặt kỳ vọng rất cao đối với sự thành công trong học tập. Từ bé, tôi đã phải đối mặt với áp lực và mong muốn của cha mẹ. Họ thường trút giận vào tôi khi họ gặp khó khăn trong cuộc sống và công việc, và đôi khi họ chọn sử dụng việc học của tôi như một phương tiện để trút giận. Dù tôi luôn cố gắng hết sức để làm tốt, nhưng thường xuyên tôi trở thành chỗ để họ xả giận và thể hiện sự không hài lòng của họ.
Ở trường, cuộc sống của tôi cũng không dễ dàng. Tôi bị bạn bè xa lánh, cô lập và thường xuyên trải qua những khoảnh khắc cô đơn và đau đớn. Tôi cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao tôi lại bị loại trừ và trở nên không được chấp nhận như vậy.
Những cảm xúc tiêu cực này dần đẩy tôi vào một thế giới tăm tối. Đó là khoảng thời gian mà tôi suy nghĩ đến việc tự tử nhiều nhất. Tôi cảm thấy không giá trị, vô dụng và không có lý do nào để tồn tại. Cuộc sống dường như trở nên quá nặng nề và không đáng sống.
Sau đó, tôi bắt đầu dấn thân vào việc sử dụng chất kích thích để tìm kiếm một cảm giác thoát khỏi những áp lực và cảm xúc tiêu cực. Nhưng điều này chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Việc học tập của tôi giảm sút đáng kể, và tôi càng bị chửi mắng nhiều hơn. Sự vô cảm và bỏ bê ăn uống đã dẫn đến tình trạng sức khỏe của tôi đi xuống.
Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho việc áp lực học tập và xã hội có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho tâm lý và sức khỏe của con người. Chúng ta cần phải thấu hiểu và hỗ trợ những người xung quanh mình, đặc biệt là trong gia đình và trong cộng đồng học đường. Đôi khi, một chút sự quan tâm và lời động viên có thể thay đổi cuộc đời của người khác.