Tâm Sự Của Một Sinh Viên Năm Nhất Với Gia Đình Khó Khăn

Chào mọi người,

Tôi là một sinh viên năm nhất đại học ở Hà Nội. Cuộc sống của tôi hiện tại được gắn liền với KTX của trường, bởi vì gia đình tôi ở rất xa quê hương. Tôi muốn chia sẻ với mọi người một phần của cuộc sống và tâm trạng của mình, và tôi hy vọng rằng bài viết này có thể giúp tôi giải tỏa phần nào trong lòng.

Gia đình tôi không phải là một gia đình hoàn hảo. Bố tôi và tất cả người đàn ông trong gia đình luôn tự cho mình là đúng và đôi khi áp đặt quan điểm của mình lên người khác. Trong gia đình tôi, quyết định lớn nhỏ đều do bố tôi quyết định. Ngay cả việc tôi tiếp tục học đại học cũng là do bố tôi đưa ra. Tuy nhiên, tâm trạng lo âu của tôi về gia đình chỉ bắt đầu từ khoảnh khắc một lần tôi quyết định về nhà thăm.

Một đêm, bố tôi nói rằng tôi phải đi làm cùng anh vào sáng hôm sau. Tôi từ chối vì tôi cảm thấy mệt và không muốn làm việc. Từ câu từ tôi từ chối, bố tôi đã trở nên tức giận và quyết định mua xăng để đốt nhà. Trước khi ra khỏi nhà, bố tôi đã khoá cửa lại và không để cho mẹ và tôi ra ngoài. May mắn là do là đêm nên không có cửa hàng bán xăng.

Đêm đó, khi bố tôi quay lại nhà, anh ta khoá trái hết cửa và thu hồi tất cả các thiết bị điện tử, bao gồm cả máy tính, laptop và điện thoại di động của tôi. Tôi không thể ngủ được trong căn nhà này. Tôi cảm thấy bản thân mình vô dụng và không thể làm gì ngoài việc trốn tránh. Tôi đã nghĩ đến việc bỏ học và đi, thậm chí là cầm một ít tiền để tự trốn đi xa, chỉ để không phải quay lại nhà nữa. Nhưng tôi yêu thương mẹ của mình quá nhiều. Tôi biết rằng tôi không thể làm điều đó.

Tôi đã đi làm và sống trong KTX của trường để không phải xin tiền từ gia đình. Mẹ tôi thường gọi video, nhưng tôi không dám bật camera lên. Mẹ tôi thường nói với tôi rằng tôi nên về chơi với mẹ, nhưng tôi không dám về, tôi chỉ biết nói rằng tôi không thể về được. Có lúc tôi nói với mẹ rằng tôi sợ bố mình, nhưng mẹ tôi chỉ cười và nói rằng tôi còn trẻ, không thể trốn khỏi cuộc sống gia đình. Nghe điều đó thật uất nghẹn. Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi chỉ mong rằng sau này, khi tôi có đủ tiền, tôi sẽ đưa mẹ và em gái đi xa, để họ không còn phải khổ sở nữa.

Tôi không dám xin tiền từ mẹ vì biết mẹ không có. Mỗi lần tôi phải xin tiền từ bố, tôi lại cảm thấy cực hình. Dù bố tôi vẫn cho tiền, thái độ và nét mặt của anh ta làm tôi ngại ngùng và sợ hãi. Mặc dù trường đang chờ đợi học phí, tôi không biết phải làm thế nào để giải quyết tình hình này.

Đêm nay, tôi lại sợ. Tôi không thể ngủ được. Tôi muốn mẹ của mình được tự do, được sống mà không phải chịu đựng. Tôi không biết phải làm gì để giải quyết tình hình này. Tôi chỉ mong rằng một ngày nào đó, tôi sẽ có đủ khả năng để giúp đỡ mẹ và em gái của mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *