Lúc 18 tuổi, tôi đã rời xa bố mẹ và các em để khám phá cuộc sống mới tại Thủ đô. Trước ngày nhập học, tôi tràn đầy háo hức! Trong tâm trí, tương lai trước mắt toát lên màu hồng với tự do và sự tự lập. Cuộc sống của tôi sẽ không còn sự quản thúc hàng ngày của bố mẹ, tôi sẽ được tự do làm những điều tôi thích, học hỏi kiến thức từ trường đại học, kết bạn với những người bạn mới, và có thể thậm chí là trải nghiệm một mối tình sinh viên đẹp đẽ.
Tôi vẫn nhớ buổi sáng hôm đó, ngày cùng bố đến Hà Nội để nhập học. Đó là lần đầu tôi đặt chân đến Thủ đô, và tôi cảm thấy hạnh phúc, hồi hộp, và có chút choáng ngợp trước sự nhộn nhịp, năng động và hào nhoáng của thành phố này. Tôi đã nghĩ đến tất cả những điều tuyệt vời mà Hà Nội có thể mang lại. Tôi sẽ khám phá mọi góc khuất của thành phố này, và tôi đã tràn đầy ý định và hoài bão.
Tôi nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhập học dưới sự hướng dẫn của thầy cô và các tình nguyện viên. Sau khi thuê phòng trọ và mua sắm vài thứ cần thiết, bố tôi phải ra về, để lại một tâm hồn lo âu với những yêu thương và kỳ vọng. Lúc đó, tôi cảm thấy áp lực học hành và tình cảm thương yêu từ bố mẹ lớn hơn bao giờ hết. Tôi đã hứa với mình rằng tôi sẽ học tốt và sống tốt ở nơi này, dù không có sự ủng hộ của người thân bên cạnh.
Tuy nhiên, cuộc sống tự lập xa nhà không đơn giản như tôi nghĩ.
Những ngày đầu ở xa nhà, tôi nhớ gia đình mình quá. Nhớ những bữa cơm ấm áp, sự yêu thương của bố mẹ, nhớ những lời “căn vặn” mà trước đây tôi thường không thích nghe, nhớ những trò quậy phá của các em. Cảm giác bất lực và khó chịu lớn nhất là tôi nhớ mà không thể về, không dám gọi điện thoại về vì sợ sẽ không kiềm được cảm xúc và khóc khiến bố mẹ lo lắng.
Cuộc sống tự lập, tự quyết định tất cả từ việc đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp phòng, thậm chí là việc thức dậy mỗi buổi sáng để đi học, tất cả đều phải do tôi tự mình thực hiện. Và việc quản lý thời gian và tiền bạc trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy lúng túng và hoang mang!
Trước đây, ở nhà, tôi thường có thời gian rảnh rỗi sau khi học, nhưng giờ đây, tôi thấy chán với khoảng thời gian đó và cảm thấy có lỗi với bố mẹ. Tôi lên Hà Nội để học đại học, và việc này đòi hỏi sự nỗ lực và trách nhiệm. Tôi bắt đầu lập kế hoạch và quản lý thời gian một cách chặt chẽ hơn. Tôi tranh thủ thời gian để học tập và nghiên cứu tại thư viện, và tôi thấy mình trưởng thành hơn từng ngày.
Mặc dù bố mẹ luôn gửi tiền hỗ trợ, nhưng tôi phải học cách chi tiêu một cách thông thái và tiết kiệm. Có những lúc tôi muốn thưởng thức những món ngon, mua quà tặng bạn bè, hoặc mua đồ mới, nhưng tôi sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến ngân sách hàng tháng. Điều này thực sự là một thách thức đối với tân sinh viên như tôi.
Cuộc sống của tân sinh viên xa nhà không đơn giản, nhưng qua những khó khăn đó, tôi đã học được rất nhiều. Tôi trân trọng gia đình và quan tâm hơn đến họ. Tôi đã học cách quản lý thời gian và tiền bạc một cách hiệu quả. Cuộc sống sinh viên có thách thức và thử thách, nhưng cũng có nhiều trải nghiệm thú vị đang chờ đón tôi. Quan trọng nhất, tôi có môi trường học tập tốt và được hỗ trợ từ thầy cô và bạn bè. Tôi tin rằng tại Đại học Ngoại ngữ, tôi sẽ trưởng thành và học hỏi mỗi ngày.